Trải lòng trai trung niên bị xem là em bé chưa cai sữa trong mắt mẹ mình. Chính vì thế, bất cứ cô gái nào anh ấy quen cũng đều bị bà phản đối. Sau đây là trần tình của bạn ấy.
Nội dung chính
Ngày thơ bé
Năm 6 tuổi, bố mẹ tôi ly hôn, mẹ đã bán hết nhà cửa, đất đai. Rồi chuyển vào thành phố sinh sống. Kể từ đó, tôi không còn nhìn thấy mặt bố mình nữa. Ông dường như biến mất khỏi thế giới này. Mỗi lần tôi hỏi “bố con đang ở đâu vậy mẹ?” Mẹ liền tức giận và bảo không được phép nhắc tới từ “bố” thêm lần nào nữa.
Bởi vì tôi không có cha nên mẹ đặt tất cả mọi kỳ vọng vào tôi. Mẹ hy vọng tôi có thể lớn lên một cách ngoan ngoãn. Chỉ cần tôi làm đúng theo ý thì mẹ sẽ rất hạnh phúc. Năm 8 tuổi, tôi bắt đầu ý thức được bản thân mình cần phải học tập chăm chỉ. Và chia sẻ gánh nặng với mẹ.
Trưởng thành
Khi bước vào tuổi dậy thì, bất kể điều gì tôi muốn làm đều bị mẹ nói. Cụ thể câu: “Con trai, con làm cái này đi, cái kia không tốt cho sự phát triển của con đâu”. Hay như “Con à, đừng có lãng phí thời gian vào những điều vô nghĩa này nữa. Mẹ làm mọi thứ đều chỉ muốn tốt cho con mà thôi”.
Tôi hiểu mẹ mình đã vất vả thế nào để nuôi con khôn lớn. Thế nên, trong việc học, tôi đã luôn cố gắng đứng đầu lớp. Mặc dù tôi biết, mẹ làm tất cả là muốn tốt cho tôi. Nhưng tình yêu của mẹ dành cho tôi có phần cực đoan và nhiều lúc rất nặng nề.
Khi học đại học, tôi có một người bạn gái rất tốt. Cô ấy hiểu hoàn cảnh của tôi, yêu tôi vô điều kiện, tôi cũng dự định cưới cô ấy nên đã dẫn về ra mắt mẹ mình. Thế nhưng, mẹ đã phản đối tình yêu này và bắt buộc tôi phải chia tay với cô ấy.
Những ngày đầu biết yêu
Sau mối tình đầu, tôi gặp người bạn gái thứ 2 sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi cũng dẫn cô ấy về gặp mẹ mình. Nhưng bà đã nói với tôi rằng: “Con bé đó xuất thân ở nông thôn, 2 mẹ con mình không dễ dàng gì rời khỏi nơi ấy. Vì thế, mẹ không muốn con quay đầu lại con đường cũ. Con nên nhớ con chỉ có mỗi mình mẹ là người thân thôi đấy”.
Thế là tôi chia tay với người bạn gái này. Mẹ đã gọi điện cho cô ấy, tôi không biết chính xác 2 người nói gì. Nhưng sau đó tôi không thể liên lạc được với cô ấy nữa.
Giai đoạn trung niên
Sau khi công việc của tôi ổn định. Tôi đã liên lạc với những người bạn gái trước đó thì nhận được cùng một câu trả lời. Họ bị mẹ tôi cấm không cho quen. Mẹ tôi nghĩ rằng họ không đủ chu đáo để quan tâm đến người khác. Hoặc họ không giúp gì được trong sự nghiệp của bạn trai mình.
Tôi còn nhớ trước khi chia tay với cô bạn gái thứ 6. Cô bạn gái này còn nhờ người thân nói chuyện với mẹ tôi, cố thuyết phục bà nhưng đều vô ích. Cuối cùng, sau tất cả chẳng có một cô gái nào có thể vừa ý mẹ tôi. Mẹ lúc nào cũng bảo rằng nuôi tôi không dễ, mẹ coi tôi tất cả.
Chỉ một tiếng “tất cả”, nó khiến tôi thấy khó thở vô cùng. Dù tôi có cố gắng thế nào thì mẹ cũng luôn làm theo ý mình. Mẹ không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để bày tỏ hay thực hiện những mong muốn của bản thân. Nói thẳng ra, mẹ luôn nghĩ rằng tôi như một đứa trẻ chưa được “cai sữa”.
Tôi nhớ rất rõ những gì mà người bạn gái gần đây nói trước khi chia tay: “Em không sai khi yêu anh, nhưng em không thích mẹ anh. Dì ấy quản lý quá nhiều và can thiệp vào hầu hết mọi thứ trong cuộc sống của anh. Nếu em kết hôn với anh, em cũng sẽ chẳng có một tiếng nói nào trong nhà cả. Nếu như anh không đứng lên chiến đấu bảo vệ tình yêu của mình, em và anh sẽ không thể bên nhau được”.
Trải lòng trai trung niên sau khi 36 tuổi
Đó là lời nói khiến tôi thấy được những gì mà mình sống suốt 36 năm nay. “Cái này là mẹ nghĩ tốt cho con thôi”, câu nói khiến tôi ám ảnh cả trong giấc mơ.
Mới đây, tôi gặp một cô gái khác làm lay động trái tim mình. Nhưng điều khiến tôi lo lắng là cô ấy quê ở nông thôn, nhỏ hơn tôi 2 tuổi, đã từng ly hôn. Có rất nhiều điểm tương đồng giữa chúng tôi, khi ở bên cạnh cô ấy. Tôi cảm thấy mình như được yêu trở lại. Tuy nhiên, tôi chưa dám nói với mẹ mình. Vì sợ mẹ lại tiếp tục làm tổn thương những người phụ nữ tôi yêu.
Cuối cùng, tôi đã lấy hết can đảm nói với mẹ mình về cô ấy. Đúng như tôi dự đoán, mẹ một lần nữa phản đối tình yêu này. Mẹ còn bảo rằng nếu tôi cưới cô ấy thì bà sẽ bỏ nhà đi. Mẹ tiếp tục lặp lại điệp khúc nuôi tôi khôn lớn cực khổ như thế nào.
Lần này tôi không có ý định thỏa hiệp với mẹ mình nữa. Tôi đã 36 tuổi, tôi không thể sống cả đời dưới cái bóng của mẹ mình được. Đêm đó tôi cãi nhau rất to với mẹ, tôi quỳ xuống và cầu xin mẹ hãy buông tay. Tôi đã khóc và nói với mẹ mình rằng: “Mẹ ơi, năm nay con đã 36 tuổi. Con không phải đứa trẻ nữa. Xin mẹ hãy để con trưởng thành”.
Có lẽ những lời nói của tôi đã khiến mẹ mình bị đánh thức. Mẹ cố mở miệng nói ra điều gì đó nhưng không thể. Sau đó, mẹ di chuyển cơ thể về ghế sofa và lẩm bẩm trong miệng: “Vậy là con trai tôi đã 36 tuổi”.
Trải Lòng Trai Trung Niên – Nguồn Báo 24h